Đổi Server Nếu Không Load Được:
SV #1 SV #2

Phim sex vợ dâm mút cặc bj cho chồng sung sướng

Phim sex vợ dâm mút cặc bj cho chồng sung sướng hai vợ chồng địt nhau, vợ chồng dâm làm tình, vợ dâm mút chim cho chồng sung sướng khoái cảm. Nhìn thấy ông con vàng con bạc của mình, bà Tố Quyên nhận ra ngay trên mặt con có sự thay đổi, bình thường khuôn mặt nó mịn như trứng gà, vậy mà hai bên má hôm nay có rất nhiều vết bầm tím, môi thì sứt mẻ. Tố Quyên xót con, đứng dậy lấy hai bưng lên má nó, chỉ muốn chạm đôi môi cong cớn của mình vào chỗ đau nhưng kiềm chế, bởi như thế khác nào hôn người đàn ông khác trước mặt chồng.

Ông Đạt cũng chống đũa nhìn Mạnh, ông không nói không rằng vì đánh giá tình hình có vẻ không có gì làm nghiêm trọng cho lắm. Nó đi đứng bình thường về nhà là ngon rồi. Ông đang nghĩ trong đầu phán đoán xem việc gì đã xảy ra với đứa con trai ông. Từ bé đến giờ, nó có chơi bời nhưng cũng chưa đánh nhau bao giờ.

Mạnh khẽ đưa tay lên mặt mình, vô tình chạm vào hai bàn tay mẹ đang ở trên má, khuôn mặt mẹ kề sát mặt Mạnh, hơi thở thơm tho của mẹ lùa vào mũi, khuôn mặt xinh đẹp, kiều diễm, hút hồn và quý phái của mẹ làm Mạnh bất chợt ngây người. Kể từ cái buổi tối giảng đạo về quần lót hôm ấy, mẹ như có gì thay đổi rất lớn. Không kể quần áo trên người ít đi, mỏng đi như úp úp mở mở, như ẩn ẩn hiện hiện những bộ phận nhạy cảm bên trong thu hút Mạnh, mà còn hành động của mẹ như lúc này chẳng hạn. Rất trêu tức Mạnh. Báo hại, cứ hễ gặp mẹ là buồi Mạnh thường cứng lên, có cố dặn lòng thế nào đi chăng nữa cũng không thể xìu xuống được.

– Con không sao đâu. Chỉ bị đau tẹo thôi. Con vừa ở bệnh viện về, bác sĩ nói không sao. Mẹ đừng lo.

Mạnh lắc đầu đẩy những ý nghĩ dâm dục bộc phát ra vào lúc này. Nếu không, cậu sợ rằng mình sẽ quên sự có mặt của bố ở đây để ôm chầm lấy mẹ, để cái bầu ngực thả rông sau lớp vải mỏng của chiếc váy xoan ốp vào ngực mình. Vú mẹ chắc là mềm, êm ái lắm đây.

– Ngồi xuống đây, đầu đuôi sự việc như thế nào? Kể ngay cho bố mẹ đi.

Tố Quyên ấn vai con xuống cái ghế ăn rồi sốt ruột bắt con kể lại nguyên nhân, là mẹ, Tố Quyên lo lắng lắm. Bởi từ bé đến giờ, theo trí nhớ của cô, con cô chưa bị ai đánh vào người bao giờ. Giờ lại thế này, làm mẹ, Tố Quyên không lo lắng sao được.

Không còn cách nào khác, Mạnh tường thuật lại sự việc xảy ra ngày hôm nay cho mẹ nghe. Mạnh kể về Thục Trinh, kể về những đứa con của cô ấy, kể về sự việc ở trường học diễn ra như thế nào. Kể về việc mình không biết lượng sức mình và lao vào đánh gã côn đồ to gấp rưỡi mình. Cậu trượt mồm cũng kể luôn đoạn Thục Trinh “mĩ nhân cứu anh hùng” ra làm sao.

Nghe xong, ông Đạt vỗ vai thằng con trai của mình, giọng nói có vẻ gì đó tự hào lắm:

– Được lắm con trai, nếu là bố, bố cũng tẩn cho thằng kia một trận.

Còn Tố Quyên thì trầm ngâm suy tư hơn, một nếp nhăn nhỏ xíu xuất hiện giữa hai hàng lông mày:

– Cái cô Thục Trinh ấy, xã hội bây giờ kể cũng là của hiếm. Cuộc sống bon chen, khó khăn hơn rất nhiều ngày xưa, người ta đạp lên nhau để sống, tranh nhau từng miếng ăn. Ấy vậy mà cô Thục Trinh vẫn cưu mang 3 đứa trẻ. Như gia đình ta, làm từ thiện cũng rất nhiều, tính ra mấy chục năm nay cũng bỏ ra ngót nghét trăm triệu đô để thiện nguyện rồi. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không bằng cái cô Thục Trinh kia. Cô ấy hơn gia đình ta một cái ấy là cô ấy thiện nguyện hết những gì mình có. Còn gia đình ta mới chỉ thiện nguyện một phần nhỏ thôi. Thật đáng ngưỡng mộ.

Mạnh thấy mẹ có suy nghĩ tốt về Thục Trinh, thật là rất hợp với ý mình. Cái cậu cảm nhận về Thục Trinh cũng như vậy, tất nhiên không sâu sắc được như mẹ:

– Vâng. Từ nay con sẽ hỗ trợ cô ấy.

Ông Đạt thêm vào:

– Nhưng phải khéo léo. Người như cái Trinh nếu bố đoán không nhầm thì nó rất nhạy cảm và có lòng tự trọng cao. Nếu con chỉ đơn giản là dùng tiền thôi thì chưa chắc nó đã nhận đâu.

– Vâng bố. Con hiểu rồi.

Ông bà Đạt gật gù, mới đi làm có ít thời gian thôi, nhưng ông bà thấy thằng con trai công tử của ông bà đã khá lên rất nhiều. Nó đã biết suy nghĩ, biết cảm nhận cuộc sống ở bên ngoài theo nhiều góc độ khác nhau. Không còn là một đứa chỉ biết cầm tiền đi chơi, vô lo vỗ nghĩ như ngày xưa nữa.